Thiền Ho’oponopono bình an
Từ hồi cấp 3, mình bắt đầu nghe đến khái niệm Thiền. Với mình, Thiền là một thứ gì đó rất cao siêu. Thiền khai mở tâm thức, giúp ta nhìn nhận con người bên trong. Bây giờ, dù mình vẫn chưa biết gì về Thiền, nhưng nhờ cơ duyên biết đến chị Quỳnh Hương và Nhân số học, được giới thiệu về Thiền Ho’oponopono hết sức đơn giản nhưng có sức mạnh phi thường. Chỉ cần đọc ít nhất 108 lần hàng ngày, 4 câu:
“Tôi xin lỗi
Hãy tha thứ cho tôi
Tôi cảm ơn bạn
Thương lắm!”
Sau 40 ngày, bạn sẽ cảm nhận rõ rệt cuộc sống thay đổi theo hướng thực sự rất tốt đẹp.
Những ngày đầu, những ngày dịch công viên đóng cửa, mình chỉ ngồi nhà, mở Youtube của chị Quỳnh Hương để đọc theo. Rồi những ngày sau, nghe bảo Thiền, thì nên hướng về hướng Đông, và ở ngoài thiên nhiên, để nhận được những năng lượng từ thiên nhiên, nên mình ra ngoài, đi vòng quanh. Và ngẫu nhiên, mình tìm thấy một chiếc hồ nhỏ, ngay trước một ngôi đền trong làng, và đứng ở hướng trước hồ, là hướng Đông. Vậy là mình thực hành Ho’oponopono ngay tại đấy, hihi.
Nhưng hôm sau mình lại nghĩ, Thiền thì phải ngồi thiền chứ, ai lại đứng, nhưng ở đấy ngay ngoài đường, thì thôi đành đứng vậy. Và mình lại đi ra hồ. Nhưng hôm nay ra sớm, và ngẫu nhiên, mình phát hiện ra công viên bé bé gần nhà, ở ngay cạnh hồ sẽ mở cửa từ sáng sớm đến tầm 7h, để mấy người dọn vệ sinh quét sạch lá ở trong. Và đoán xem, có một chiếc ghế đá thật kỳ diệu. Ghế đá ngay dưới cây Ngọc Lan, hướng về chiếc hồ kia. Sáng sớm ngồi dưới hưởng không khí trong lành và mùi hương hoa thoang thoảng dễ chịu. Và mình ngồi lên ghế đá, bật la bàn, đúng hướng Đông,…
Những ngày đấy mình kiên trì ngồi trên ghế đá và đọc Ho’oponopono, và ngày nào cũng thầm ước là công viên mở cửa trở lại. Cho đến một ngày, vẫn là giờ đấy, đi ra công viên mà thấy ủa, sao đông quá, công viên đông và ồn ào cũng không thể thiền được, hoá ra công viên đã mở cửa trở lại. Và mình vội ra công viên Thanh Xuân quen thuộc, ngồi yên tĩnh, hướng về hướng đông, nghe tiếng chim hót, ngửi mùi cây, mùi hoa và đọc Ho’oponopono…….
Những ngày miên mật đọc Ho’oponopono cảm giác được tăng năng lượng lên hàng ngày, và tất cả mọi người, mọi cảnh vật xung quanh cũng trở nên hài hoà, an yên. Mình không biết nhiều về Thiền, chưa biết cách cảm nhận hơi thở để thiền, để cảm nhận con người bên trong. Khi đọc Ho’oponopono, trong đầu cũng còn lắm suy nghĩ đâu đâu, nhưng mình gắng hướng đến, đầu tiên là bản thân, rồi gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, cả những người mà mình gặp nhưng không quen, để gửi năng lượng đến họ.
Những ngày này, công viên lại tiếp tục đóng cửa rồi, và mình lại quay về với chiếc ghế đá quen thuộc. Và khi năng lượng lớn lên từng ngày, mình bắt đầu học cách buông bỏ và đón nhận mọi thứ, dù tốt, dù xấu, đều là một sự ngẫu nhiên mà bản chất đều mang luật nhân quả, giúp cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Giờ thì dịch bệnh căng quá, hơn 6h ra ghế đá đã thấy người ta quét dọn xong và đóng cửa công viên rồi, có lẽ người ta muốn cấm triệt để người dân tập thể dục ở ngoài trời. Nên mình cũng hoan hỉ đón nhận, và lòng vòng cho đến khi tìm được một góc tuyệt diệu, hướng về hướng Đông, dưới những tán lá của một cây Si già, đón ánh nắng mặt trời sáng sớm yên bình và nhẹ nhàng.
Những ngày này, mình sẽ bắt đầu hướng đến những người thân yêu và những người đang chịu ảnh hưởng nặng nề từ dịch Covid trong lúc đọc Ho’oponopono. Với hy vọng mang một chút năng lượng này để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn…..

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *